Trên mặt đất, mọc lên một mầm cây nhỏ. Mầm non mặc chiếc áo màu xanh nhạt, gục xuống ủ rũ, nom thật nhỏ bé và yếu ớt.
Rùa con đang đi gần đó, chẳng may bị Mầm non mềm rũ đụng trúng vào đầu. Rùa con chẳng nói chẳng rằng, dùng đầu hất mạnh một cái khiến Mầm non bị ngã gập xuống.
Lát sau, Chuột con chạy tới gần chỗ Mầm non và quệt đuôi vào người Mầm non. Khỉ con đi qua đó cũng không để ý nên đã giẫm lên Mầm non, suýt nữa thì khiến cho Mầm non bị gẫy.
Một lát sau, Lợn con hùng hục chạy tới và ngồi bệt lên trên nền đất. Ui da! Không xong rồi, Lợn con đã ngồi lên Mầm non mất rồi.
Mầm non đáng thương kêu lên “Ôi, đau quá!” Gấu con nhìn thấy vậy liền vội vàng nói với Lợn con: “Lợn con, bạn đang ngồi lên người của Mầm non đấy.”
Lợn con hốt hoảng đứng lên, nhưng Mầm non đã bị bẹp gí rồi. Gấu con liền đến bên cạnh xem xét tình hình của Mầm non và tưới nước cho nó. Mầm non dần dần phục hồi.
Thế là hàng ngày, Rùa con, Chuột con, Lợn con và Gấu con thay nhau xách nước đến tưới cho Mầm non.
Mầm non ngày một lớn hơn, cho đến ngày trở thành một cái cây khỏe mạnh. Rồi đến ngày trên cây nở ra một bông hoa bảy sắc rực rỡ. Bông hoa thật là đẹp!
Từ đó, các bạn nhỏ khác đều học tập theo Gấu con, bảo vệ cây cỏ, hoa lá. Đen năm sau, khắp vườn đã tràn ngập những bông hoa bảy sắc đẹp lung linh.
Vào một ngày hè nắng chói chang và gió thổi mát rượi, một chú châu chấu xanh nhảy tanh tách trên cánh đồng, miệng chú ca hát ríu ra ríu rít.
Bỗng chú bắt gặp bạn kiến đi ngang qua, bạn ấy đang còng lưng cõng một hạt ngô để tha về tổ.
Châu chấu cất giọng rủ rê: “Bạn kiến ơi, thay vì làm việc cực nhọc, chi bằng bạn hãy lại đây trò truyện và đi chơi thỏa thích cùng tớ đi!” Kiến trả lời “Không, tớ bận lắm, tớ còn phải đi kiếm thức ăn để dự trữ cho mùa đông sắp tới. Bạn cũng nên làm như vậy đi bạn châu chấu ạ”.
“Còn lâu mới tới mùa đông, bạn chỉ khéo lo xa”. Châu chấu mỉa mai.
Kiến dường như không quan tâm tới những lời của châu chấu xanh, nó tiếp tục tha mồi về tổ một cách chăm chỉ và cần mẫn.
Thế rồi mùa đông lạnh lẽo cũng tới, thức ăn trở nên khan hiếm, châu chấu xanh vì mải chơi không chuẩn bị lương thực nên giờ sắp kiệt sức vì đói và rét. Còn bạn kiến của chúng ta thì có một mùa đông no đủ với một tổ đầy những ngô, lúa mì mà bạn ấy đã chăm chỉ tha về suốt cả mùa hè.